Người con gái rời xa tôi
Buồn làm sao khi tình cảm phân li
Tôi và em sẽ đi về hai ngả
Nước mắt trào dâng, trong lòng buồn bã
Mượn lời thơ tôi nói cả tâm tình
Em có biết chính bản thân tôi
Đã yêu em hơn những gì tôi có
Đã trót trao em, ba lần bày tỏ
Dù khó khăn không từ bỏ tình này
Thế mà em, em nào đâu có hay
Tôi đưa tay dang rộng về phía trước
Em quay mặt đi, đôi chân lặng bước
Bỏ mặc tôi với nỗi đau tột cùng
Em ơi em! Sao em nỡ lạnh lùng
Sao đối xử với tôi buồn đến thế
Tình tôi trao vượt muôn trùng sóng bể
Sao xem tình tôi nhỏ bé thế người?
Tôi đã yêu em mười phân vẹn mười
Luôn ao ước nụ cười em toả nắng
Những ngày xa em, tôi đều lo lắng
Tôi sợ em sẽ vắng bóng tiếng cười
Tôi biết ngoài tôi còn có nhiều người
Quan tâm em dịu dàng hơn tôi nghĩ
Tôi biết tôi trở thành người dự bị
Em cần tôi cũng chỉ để thoả lòng
Giờ đây mọi chuyện có phải đã xong
Tôi chẳng còn tin, chờ mong gì nữa
Tôi đã mất, người truyền tôi ngọn lửa
Để cháy hết mình giữa đời bao la
Tôi xin em, đừng nói tới mẹ cha
Đừng nói thế kẻo rồi mà có lỗi
Em nói thế chẳng qua em lừa dối
Trốn tránh tôi trước nỗi đau tình trường
Không yêu tôi, em tìm đủ mọi đường
Em đẩy tôi về phương trời u ám
Vì yêu em, nên tôi nào đâu dám
Ép buộc em nghe theo bản thân mình
Giờ xa em, rời xa đi bóng hình
Một bóng hình hằn sâu trong tâm trí
Tôi chỉ muốn hỏi em, điều tôi nghĩ:
Sao không cho tôi cơ hội hỡi người?
Đời còn dài và tương lai còn đó
Chỉ cần cho nhau một niềm tin sắc son
Thì dù núi có lở, đá có mòn
Vẫn bên nhau, nắm tay nhau bước tiếp
Chắc do em không muốn cho cơ hội
Tôi yêu em có tội phải không em?
Qua ba lần đưa tình cảm em xem
Là ba lần em lắc đầu từ chối
Yêu em, tôi không bao giờ nói dối
Tôi mong em đừng vội bỏ rơi tôi
Hãy cho tôi thêm niềm tin để rồi
Tôi lại đứng chờ em... Chờ... Chờ mãi