Đường về không có em
Đã bao lần ta tự nhủ phải quên
Khi trở về bỗng đong đầy nỗi nhớ
Hoa tigôn bởi từ lâu đã vỡ
Sao diễm tình còn đau đáu trong tim?
Dĩ vãng xưa, lại cất bước đi tìm
Những hoài vọng về một thời xa vắng
Suốt bao năm mang nỗi niềm sâu lắng
Nay trở về còn ai nhớ, ai quên?
Triền sông xưa, vẫn lối nhỏ thân quen
Đây cố hương, sao ngỡ mình xa lạ?
Dấu chân xưa bởi cát bồi đã xoá
Đành lặng lờ như một cánh bèo trôi.
Căn gác cũ giờ ai đó mướn rồi
Hàng tường vi mọc um tùm quanh ngõ
Bức tường xanh đã phủ màu rêu úa
Nay đâu rồi vang bóng thuở hồng khuê.
Thật vậy sao, nỡ vội quên đường về
Quên thơ tình của một thời trẻ dại
Lưu bút nào còn vấn vương đọng lại
Gặp ai về xin gởi lại giùm ta.
Đã mười năm ta lặng lẽ chia xa
Tiễn em rời theo cánh buồm đỏ sẫm
Ở chốn xa viên mãn vòng tay ấm,
Hay trong lòng khắc khoải nỗi niềm xưa?
Ai cùng về dẫu ướt sũng đường mưa,
Vững vai kề mỗi khi em bật khóc?
Mong phương xa luôn ngập tràn hạnh phúc!
Dẫu đường về nay chỉ một mình ta.