Tôi gửi bài thơ này với một chút tâm trạng, hai người bạn cùng yêu một người, một người thì có được tình yêu, còn người kia vẫn mãi đơn phương. Đêm đêm, người bạn này lại gọi bạn mình ra để tâm sự đủ chuyện này kia mà đâu hay người kia đang khóc. Người ta nói niềm vui chia đôi nó lại nhân 2, nỗi buồn chia đôi lại vơi đi một nửa, nhưng ở đây, niềm vui của người này lại là nỗi đau của người kia. Vậy có nên chăng ta nên quan tâm đến người xung quanh một tí trước khi nghĩ đến cái tôi của mình...
Vô Tư
Bạn cứ vô tư kể chuyện tình
Chuyện tình bạn kể sao vui thế
Mà khiến lòng tôi thấy quặn lòng
Niềm vui chia sẻ nhân lên bội
Nỗi buồn chia đôi nỗi buồn vơi
Bạn hồn nhiên kể tôi im lặng
Một mảnh hồn tôi chết lặng rồi
Tôi vẫn cười theo vẫn gật đầu
Vẫn nghe bạn kể chuyện này kia
Mà sao bản chẳng hay tôi khóc
Tôi khóc đằng sau những nụ cười.